Chẳng rõ từ bao giờ, khi nhắc đến Nga Sơn – Thanh Hóa người ta lại liên tưởng ngay đến chiếu cói. Những đôi chiếu bóng đẹp, chắc bền đã dần trở thành “đại sứ thương hiệu” cho vùng quê này.
Khoảng chục năm về trước, muốn tìm gặp một hộ gia đình dệt chiếu ở Nga Sơn rất dễ. Người ta chỉ cần ra các xã ven biển như Nga Thanh, Nga Liên, Nga Tân, Nga Thủy… Rồi vào bất kỳ gia đình nào cũng có thể bắt gặp hình ảnh những nghệ nhân đang thoăn thoắn tay luồn sợi cói, tay dập go dệt chiếu.
Ở thời kỳ hưng thịnh của chiếu cói Nga Sơn, nhà nhà đều trồng cói, người người đều dệt chiếu. Chiếu cói làm ra đến đâu lập tức được đem đi tiêu thụ, thậm chí nhiều lúc không đủ nguồn cung cho thị trường.

Huyện Nga Sơn hiện có khoảng 4.560 lao động đang duy trì, phát triển lĩnh vực tiểu thủ công nghiệp. Trong đó chủ yếu là nghề dệt chiếu, bện và gia công các sản phẩm từ cói…
Tuy nhiên, ngày hôm nay nghề dệt chiếu thủ công không còn là ngành nghề chính của người dân nơi đây nữa. Tìm hiểu khắp các xã ven biển nức tiếng với tay nghề dệt chiếu của huyện Nga Sơn cũng chỉ còn khoảng trên dưới 10 hộ gia đình. Trong đó có một số hộ dệt chiếu hàng cao cấp, dày dặn, êm hơn và dùng được lâu hơn.

Ông Nguyễn Văn Tuyển, người dân xã Nga Thanh cho biết: “Đối với những gia đình dệt chiếu hàng cao cấp, dài từ 1m8 đến 2m sẽ có giá bán từ 1.000.000 – 1.500.000/đôi. Dệt loại chiếu này thì cũng tốn công tốn sức hơn, phải thuê thêm người làm. Sợi cói để dệt là loại tuyển chọn. Sợi đay dệt chiếu cũng phải đặt riêng. Còn đối với những nhà dệt loại chiếu thường, giá bán chỉ dao động từ 300.000 – 400.000/đôi.”
Ông Tuyển cũng tâm sự, để dệt được loại chiếu tốt, đòi hỏi kỹ thuật cao hơn. Người nghệ nhân phải có tay nghề cứng và sức khỏe tốt. Chính bởi thế mà dù tiền công trả hậu hĩnh, thu nhập ổn định, giờ giấc thoải mái hơn đi làm công nhân ở các nhà máy trên địa bàn nhưng ông vẫn gặp nhiều khó khăn khi thuê người làm.
Những năm gần đây trên địa bàn huyện bắt đầu xuất hiện nhiều xưởng dệt chiếu cói. Chiếu cói dệt từ máy chất lượng không thua kém bao nhiêu mà năng suất hơn nhiều. Trung bình một chiếc máy dệt chiếu có thể dệt được 30 – 40 chiếc/ ngày.

“Sức người một ngày dệt được 5, 6 lá chiếu là nhiều, không bì nổi với sức máy nên dần dần mọi người chuyển sang làm đồ thủ công mỹ nghệ từ cọng bèo khô, bẹ ngô khô, rơm khô… theo những đơn đặt hàng của công ty. Thu nhập bình quân chỉ vào khoảng 50.000 – 60.000/ ngày nhưng nhàn hơn dệt chiếu, thời gian cũng linh hoạt”, cô Vân người dân xã Nga Liên kể.
Trước kia mỗi lần dệt chiếu cần 2 người. Một người cầm go, dệt và bắt biên (gài ngọn cói vào sợi đay biên, tạo thành chiếu). Người còn lại thuôn đưa thoi bằng cây văng (còn gọi là cây thoi làm bằng tre luồng hoặc bằng thân cau già, có ngàm để giữ sợi cói). Bây giờ chỉ cần một người trông một máy để chiếu dệt được đều và đẹp. Các công đoạn nặng nhọc đều không cần tới sức người.

Sinh ra ở vùng quê chiếu cói, hơn 20 năm kinh nghiệm dệt chiếu thủ công, cô Nguyễn Thị Bình tâm sự mình gần như đã dành cả cuộc đời cho nghề dệt chiếu. Hiện tại xưởng dệt chiếu của gia đình cô chỉ dệt theo những đơn hàng đặt sẵn, kích cỡ và chất lượng cũng thay đổi tùy thuộc vào đơn đặt hàng. Thường những cơ quan, doanh trại quân đội, bệnh viện,… sẽ đặt chiếu cói từ xưởng của gia đình cô với số lượng lớn.
Tuy nhiên, những hộ gia đình dệt chiếu có đầu ra ổn định như gia đình chú Tuyển, cô Bình không nhiều vì thị trường chiếu hiện nay rất đa dạng về mẫu mã, chủng loại và chất liệu.

Bên cạnh đó, các công đoạn trồng cói, thu hoạch cói, chẻ cói, phơi cói… đều rất vất vả. Vào ngày mùa 2 – 3 giờ sáng đã phải lên đồng để kịp cắt cói, về chẻ cói trước khi mặt trời lên cao. Cói chẻ xong đem phơi nắng… Chính vì thế mà nghề làm chiếu cói thủ công có phần mai một.
Nhưng dù thị trường có thay đổi, người nông dân gắn bó với nghề làm chiếu có phần ít đi, thế nhưng hình ảnh và thương hiệu của chiếu cói Nga Sơn chắc hẳn sẽ còn mãi như câu ca dao mà các bà, các mẹ thường hay ngân nga: “Chiếu Nga Sơn, gạch Bát Tràng. Vải tơ Nam Định, lụa hàng Hà Đông”.